Sinh ra và lớn lên trên mảnh đất quê nghèo, học chưa tròn con chữ, chị NguyễnThị Điện phải nghỉ học đỡ đần bố mẹ chăm lo việc nhà, tăng gia sản xuất. Vớilòng sục sôi căm thù giặc, cô thôn nữ nghèo này đã sớm giác ngộ cách mạng, 16tuổi tham gia vào đội du kích xã Trung Chính, 17 tuổi tình nguyện vào đội dânquân hỏa tuyến để được phục vụ chiến trường. Đội của chị được điều đến mặt trậnQuảng Hồng (Uông Bí), hàng ngày tiếp lương, tải đạn, vận chuyển thương binh, sátcánh cùng bộ đội trên khắp các chiến trường. Quân ta đang đà thắng lớn trên khắpcác mặt trận, Trung ương và Bác Hồ quyết định mở chiến dịch giải phóng ĐiệnBiên, đội của chị được điều về đèo Tam Canh khai thông đường - một trong nhữngcon đường trọng điểm của chiến dịch.
Đầu năm 1954, khi cuộc cách mạng đang bước vào giai đoạn căng thẳng, quyết liệt,chỉ còn mấy ngày chiến dịch Điện Biên Phủ sẽ diễn ra, lúc đó việc mở đường gặpphải một vách đá dựng đứng, cao 25m chắn ngang. Đội của chị đã có nhiều sángkiến và biện pháp giải quyết khó khăn nhưng đều không thành công. Cuối cùng, vớilòng nhiệt huyết của tuổi trẻ một mình chị thắt dây ngang người trèo lên đỉnhnúi. Với quả bộc phá 25kg, chướng ngại vật đã bị nổ tung, cả con đường chiếnlược lên Điện Biên Phủ được lưu thông, lễ khai thông đường được Bác Hồ về thăm.
Lần đầu tiên chị gặp Bác vào mùa xuân năm 1954, nhìn thấy Bác, tất cả chiến sỹmở đường đều reo lên, ngay lập tức Bác hoà mình vào giữa đám đông. Chị nhớ lạivào thời gian đó trông Bác rất gầy, bộ quần áo nâu, đôi dép cao su cũ, Bác dặndò cả đội phải bảo đảm an toàn, thi đua lập nhiều thành tích cống hiến cho Tổquốc.
Cũng trong buổi lễ, chị vinh dự được Bác tận tay gắn huy hiệu có hình ảnh củaNgười và bộ quần áo màu gụ Bác đặc biệt dành tặng riêng cho nữ thanh niên dũngcảm. Đối với chị cả cuộc đời hoạt động cách mạng đây là kỷ vật có ý nghĩa nhất.Chính món quà đó đã động viên chị trong những năm tháng kháng chiến thiếu thốn,gian khổ. Do thời gian gấp gáp, lo chỉ đạo chiến lược nên ngay sau đó Bác lại rađi. Buổi gặp mặt diễn ra chưa đầy một tiếng đồng hồ nhưng không ai bảo ai, cảđội thông đường đều quyết tâm thi đua lập thành tích. Đội của chị nổi tiếng vềan toàn lao động và năng suất cao.
Cuối năm 1954 sau thắng lợi Điện Biên Phủ, với danh hiệu chiến sĩ thi đua sốmột, chị được về Thủ đô đúng vào dịp nhân dân Hà Nội mừng Trung ương Đảng, Chínhphủ, Chủ tịch Hồ Chí Minh và thăm Thủ đô, chị lại vinh dự được gặp Bác lần thứhai. Lần này chị và các chiến sỹ được gặp Bác trong Phủ Chủ tịch. Sau khi biếtchị cùng đồng đội đang xây dựng tuyến đường sắt Hà Nội-Mục Nam Quan, Bác đã giảithích rõ ý nghĩa của việc hoàn thành tuyến đường này.
Chị nhớ từng lời của Bác,đây là tuyến đường quan trọng nối Hà Nội-Bắc Kinh-Mạc Tư Khoa các thủ đô khác.Con đường sẽ củng cố tình hữu nghị quốc tế và sức mạnh đoàn kết của nhân dânViệt Nam trong công cuộc xây dựng lại đất nước, làm cho ta gần gũi hơn với LiênXô, Trung Quốc và các nước bạn khác. Sau khi nói chuyện, Bác mời kẹo và phát chotừng người một quyển họa báo rồi chúc mọi người công tác tốt.
Đầu năm 1955, với danh hiệu thanh niên tiêu biểu, chị được tham gia đoàn đạibiểu thanh niên Việt Nam sang gặp thanh niên các nước Xã hội chủ nghĩa ở Vacsava(Ba Lan) do ông Vũ Quang dẫn đầu, sau đó đoàn đại biểu sang làm việc ở Liên Xô.Cũng trong thời gian này, đoàn công tác của Chính phủ do Chủ tịch Hồ Chí Minhdẫn đầu cùng ông Trường Chinh, bốn Bộ trưởng, ba Thứ trưởng đang thăm và làmviệc ở Liên Xô.
Nhớ lại những ngày công tác ở Liên Xô, Bác và đoàn công tác của Chính phủ ViệtNam đi đến đâu đều được hàng ngàn, hàng vạn người chào mừng, vỗ tay hoan nghênhvà hô vang khẩu hiệu: “Nhân dân Việt Nam anh dũng muôn năm.” Tại buổi tiệc chiêuđãi Đoàn Chính phủ Việt Nam tại điện Kremli vào tháng 7/1955, Bác đã cho ông VũQuang và chị cùng vào dự. Chị lại vinh dự được gặp Bác lần thứ ba. Tuy không cóđiều kiện được tiếp xúc riêng với Bác nhưng qua ánh mắt trìu mến của Người, chịđã cảm nhận được tình cảm đặc biệt của Bác với tất cả thanh, thiếu niên và nhiđồng ở Việt Nam nói riêng và trên thế giới nói chung. Ở đây chị đã thấy được sựvĩ đại của Người, cảm nhận được cốt cách của một vị lãnh tụ.
Sau chuyến công tác, chị tiếp tục say mê lao động trên tuyến đường sắt HàNội-Lào Cai. Năm 1956, chị được điều về làm hộ lý phục vụ thương binh nặng ởVĩnh Hồ-Hà Nội. Tại đây chị tranh thủ học thêm bổ túc văn hóa rồi tiếp tục họcĐại học Y Thái Bình. Sau khi ra trường, chị làm Phó Viện trưởng Bệnh viện TiênSơn; năm 1974 làm Viện trưởng Bệnh viện Gia Lương. Với tấm lòng "lương y như từmẫu," hết lòng trong công chị luôn được mọi người yêu mến và đánh giá cao. Năm1991, chị về nghỉ hưu nhưng vẫn tham gia nhiều hoạt động công tác xã hội khác.
Chị tâm sự: "Được gặp Bác là những kỷ niệm không thể nào quên trong cuộc đờitôi. Mỗi lần gặp Bác là một lần tôi được thấy một nhân cách cao cả; một conngười đại trí, đại nhân, đại dũng."./.